5/5 Dược Sỹ L. 2 years ago on Google
(Translated
by
Google)
After
giving
birth
to
the
second
child
because
I
had
an
infection
of
the
incision,
I
had
to
go
to
this
hospital
for
treatment,
hygiene,
and
services
for
family
members,
the
doctor
was
also
enthusiastic
with
the
patient.
After
1
week
of
treatment,
fortunately,
I
was
discharged
from
the
hospital
to
be
with
my
children
while
the
lower
level
treatment
for
half
a
month
did
not
help
Thank
you
teachers
give
you
poems
Poem:
Silently
Medicine
Doctor
Le
Hoang
Tu
-
Ha
Dong
General
Hospital
(collection)
What
to
write
about
the
twenty-seventh
of
February?
When
every
day
everyone
thinks
about
Wuhan!
When
people
are
living
in
tribulation,
China
or
we
all
share
human
blood.
Know
what
to
write,
many
doctors
like
Li,
Despite
the
dangers
for
the
road
ahead.
As
Doctor
Hoa
has
not
yet
returned
to
get
married,
For
the
sake
of
the
people,
he
could
not
keep
himself.
What
do
you
see
when
you
hear
the
news
every
morning?
How
many
people
are
infected
with
medical
staff?
How
pure
a
shirt
fell
from
the
center
of
the
epidemic
For
the
homeland,
for
the
fellow
the
word
"birth"!
Between
the
days
of
your
country,
our
country
Everyone
is
confused,
insecure
and
avoids
Only
we
are
still
on
the
front
lines
of
the
front
Don't
be
afraid
of
danger
to
keep
the
country
safe.
Know
what
to
write
when
every
morning
dawn
When
the
rooster
crows,
the
bird
sings
high...
People
who
pick
up
early
tomorrow
after
a
good
night's
sleep
Who
knew
we
were
up
early
in
the
day!
After
a
long
day
no
matter
where
you
go
Everyone
is
happy
to
return
home
I'm
still
here
with
so
many
lives
Let
me
stay
awake
in
the
night,
I
wait...
Oh,
the
long
days
are
so
hard
But
there
is
also
no
lack
of
glory
and
happiness
I
don't
know
how
many
tears,
With
laughter,
When
his
friends
kept
the
patient
from
the
scythe
of
death.
I
stay
at
home
to
work
hard
for
you,
Taking
care
of
parents,
raising
children
Even
though
I
know
that
I'll
feel
sorry
for
myself
on
lonely
nights,
Martial
arts
alone
when
friends
have
pairs.
I
still
believe
that
soon,
very
soon
Pandemic
will
pass,
everyone
is
happy
to
reunite
Because
no
matter
how
hard
it
is,
you
can't
win
With
human
love
and
compassion.
Life
for
a
hundred
years,
even
though
the
world
is
sad
and
happy
That
life
and
death
are
just
like
a
dream
Choose
a
prosperous
place
or
commit
to
life
Only
difference
by
a
fleeting
thought.
Have
a
day
to
remember
the
medical
profession
People
who
only
silently
sacrificed
for
a
happy
home.
Even
though
beer
has
never
been
there
Sculptures
for
my
friends,...
But
it
has
been
engraved
in
the
hearts
of
many
people!
(Original)
Sinh
đứa
thứ
2
xong
do
mình
bị
nhiễm
trùng
vết
mổ
phải
xuống
viện
này
điều
trị,
vệ
sinh,
dịch
vụ
cho
người
nhà
đủ
cả,
bác
sỹ
cũng
nhiệt
tình
với
bệnh
nhân.
Sau
1
tuần
điều
trị
cũng
may
mình
đã
được
ra
viện
về
với
các
con
trong
khi
điều
trị
tuyến
dưới
cả
nửa
tháng
ko
đỡ
Cảm
ơn
các
sỹ
tặng
các
bác
bài
thơ
Bài
thơ:
Lặng
Thầm
Ngành
Y
Bác
sĩ
Lê
Hoàng
Tú
-
Bệnh
viện
Đa
khoa
Hà
Đông
(sưu
tầm)
Biết
viết
gì
về
hai
bảy
tháng
hai
Khi
bao
ngày
qua
ai
cũng
nghĩ
về
Vũ
Hán!
Khi
người
dân
đang
sống
trong
hoạn
nạn,
Trung
Quốc
hay
ta
đều
chung
dòng
máu
con
người.
Biết
viết
gì,
bao
bác
sĩ
như
Li,
Bất
chấp
hiểm
nguy
vì
con
đường
phía
trước.
Như
bác
sĩ
Hoa
chưa
kịp
về
cưới
vợ,
Vì
nhân
dân,
chẳng
giữ
được
thân
mình.
Em
thấy
gì,
khi
mỗi
sáng
nghe
tin
Cán
bộ
ngành
y
biết
bao
người
nhiễm
bệnh
Bao
chiếc
áo
tinh
khôi
ngã
xuống
từ
tâm
dịch
Cho
quê
hương,
cho
đồng
loại
chữ
"sinh"!
Giữa
những
ngày
đất
nước
bạn,
nước
mình
Ai
cũng
hoang
mang,
bất
an
và
phòng
tránh
Chỉ
anh
em
ta
vẫn
tuyến
đầu
mặt
trận
Không
ngại
hiểm
nguy
để
đất
nước
an
bình.
Biết
viết
gì
khi
mỗi
sáng
bình
minh
Khi
con
gà
gáy
vang,
chim
cất
cao
tiếng
hót...
Người
người
đón
sớm
mai
sau
một
đêm
ngon
giấc
Ai
biết
chúng
mình
đã
thức
tự
đầu
hôm!
Sau
một
ngày
dài
dù
đi
những
nơi
đâu
Ai
cũng
hân
hoan
trở
về
bên
mái
ấm
Anh
vẫn
ở
đây
cùng
biết
bao
sự
sống
Để
trong
đêm
em
thao
thức,
con
chờ...
Ôi,
những
ngày
dài
thật
quá
đỗi
gian
lao
Nhưng
cũng
không
thiếu
vinh
quang
và
hạnh
phúc
Anh
không
biết
bao
nhiêu
là
nước
mắt,
Cùng
tiếng
cười
vang,
Khi
bạn
bè
anh
giữ
được
bệnh
nhân
trước
lưỡi
hái
của
tử
thần.
Em
ở
nhà
chịu
khó
thay
anh,
Chăm
sóc
mẹ
cha,
dưỡng
nuôi
bầy
trẻ
Dẫu
biết
để
em
tủi
thân
trong
những
đêm
đơn
lẻ,
Vò
võ
một
mình
khi
bè
bạn
có
đôi.
Anh
vẫn
tin
rằng
sẽ
sớm,
rất
sớm
thôi
Đại
dịch
sẽ
qua
đi,
mọi
người
vui
sum
họp
Bởi
khó
đến
đâu
cũng
không
thắng
được
Với
tình
thương
và
lòng
nhân
ái
của
con
người.
Kiếp
trăm
năm
dù
nhân
thế
buồn
vui
Tử
sinh
kia
chỉ
thoảng
như
giấc
mộng
Chọn
chốn
phồn
hoa
hay
dấn
thân
vì
sự
sống
Chỉ
khác
nhau
bởi
một
thoáng
nghĩ
suy.
Có
một
ngày
để
tưởng
nhớ
ngành
y
Những
con
người
chỉ
thầm
lặng
hy
sinh
cho
nhà
nhà
hạnh
phúc.
Dẫu
đá
bia
chưa
từng
có
lúc
Tạc
tượng
cho
bạn
bè
tôi,...
Nhưng
đã
khắc
sâu
trong
lòng
của
muôn
người!